Chủ Nhật, 31 tháng 7, 2011

Hãy mở lòng ra!

VRNs (31.07.2011) – Có lẽ không tín hữu Kitô nào không biết đến những câu chuyện phép lạ của Đức Giêsu. Ngoài ý định mặc khải mầu nhiệm Thánh Thể – bí tích Tình Yêu, phép lạ còn là một thông điệp sâu xa Thiên Chúa muốn gửi đến nhân loại.



Không phép lạ nào được làm nên mà không phát xuất từ tình yêu thương. Bản chất của phép lạ chính là sự biểu lộ quyền năng, sức mạnh của tình yêu thương nhiệm mầu. Thật ra, từ khi tạo dựng thế giới, phép lạ đã bắt đầu xuất hiện và luôn luôn tồn tại. Những phép lạ nhỏ nhoi chân thường đến nỗi trong nhãn quan nhân loại đã trở thành mặc nhiên. Giả như không có bàn tay điều hành của Thiên Chúa, thì trật tự vũ trụ lạ lùng này có còn tồn tại?

Sứ mệnh thiên sai của Đức Giêsu không gì khác hơn mặc khải tình yêu vĩ đại Thiên Chúa ban cho nhân loại. Mầu nhiệm yêu thương ấy được biểu lộ cách tiệm tiến trong dòng lịch sử. Mà đỉnh cao là cái chết tự hiến trên thập tự giá và sự hiến thân trọn vẹn trong bí tích Thánh Thể, nơi ấy Con Thiên Chúa đã tự hủy chính mình, trở nên tấm bánh bẻ ra cho muôn người được ơn cứu độ.

Ở với con người, sống trong con người, nên một với con người, không gì khác hơn ngoài ý định cho con người được sống, sống dồi dào, sung mãn và hạnh phúc. Thiên Chúa yêu thương nhân loại không hết, vậy mà thế giới ngày ngày có biết bao lời oán trách, kêu than thậm chí còn nguyền rủa Đấng Tạo Thành mình.

Đối diện với khổ đau, đói nghèo, bệnh tật… con người không biết bám víu vào đâu. Nhiều lúc kêu trời nhưng trời câm nín, hỏi người, người lại quay lưng. Những vòng xoáy của sóng gió sự dữ vẫn cứ gào thét, vật vã nhân loại, để rồi… nhân loại quay ra khước từ yêu thương.

Như bao đời, nhân loại cứ lầm lũi bước đi trên con đường truy tìm ánh sáng chân lý. Bắt gặp Thiên Chúa, Chủ tể đời mình, nhưng con người khó vượt qua cạm bẫy danh vọng bạc tiền để mà trung thành bước đi trong niềm tin và ánh sáng cứu độ.

Lật lại từng trang Kinh Thánh, có nơi nào không viết lời yêu, những ngôn từ, hành động yêu thương Thiên Chúa dành trọn vẹn cho con cái loài người. Vậy mà chẳng hiểu sao, người ta vẫn khó tin đến thế.

Nếu nói Thiên Chúa tàn nhẫn, thì Ngài dựng nên thế giới làm gì, lại còn hi sinh mạng sống để cho họ khỏi chết. Nếu nói Thiên Chúa không biết yêu thương thì cần gì Ngài động lòng trắc ẩn trước những khổ đau của đồng loại. Làm thế nào để có thể tìm được tình yêu nơi một con tim không có chân lý? Trái tim bị bóng ma vật chất che phủ làm gì biết cảm thông trước những nỗi khổ đau, bất hạnh của đồng lại? Con tim chai cứng làm gì biết khóc với những giọt nước mắt của kẻ nghèo hèn, bé mọn?

Không, tình yêu Thiên Chúa dành cho nhân loại không ngôn từ nào có thể diễn tả cho hết, nói thế nào cũng không trọn vẹn. Chỉ trong thinh lặng, chiêm niệm và cầu nguyện người ta mới có thể hiểu thấu chân lý vĩ đại ấy mà thôi.

Thiên Chúa chạnh lòng thương (x. Mt 14, 14), tự nhiên mấy người trong nhân loại làm được như vậy. Những biểu hiện yêu thương hiển hiện Ngài dành cho trần thế không chỉ để cho con người thấy để tin nhưng còn muốn họ bắt chước mà học đòi:“Chính anh em hãy cho họ ăn” (Mt 14,16). Hỏi xem, mệnh lệnh ấy được bao người đón nhận?

Cái trách nhiệm biểu hiện tình yêu nghe dường mông lung quá, hình như của ai kìa, của Giáo hội, xã hội chứ không phải của riêng ai. Nhưng Giáo hội hay xã hội là ai kia chứ, chả phải là từng cá vị? Chính vì cách sống vô tâm, thờ ơ, lãnh đạm khiến con người càng trở nên tham lam, ích kỉ. Chẳng vậy mà chủ nghĩa cá nhân ngày càng bành trướng, cái tôi giữ vai trò chủ đạo trong mọi hoạt động gia đình, xã hội. Tai nạn, thảm họa, sự dữ xuất hiện với tần số ngày càng cao, mật độ ngày càng dày… đến nỗi sự ác trở nên bão hòa trong mọi sinh hoạt xã hội.

Lạy Chúa, cảm ơn Ngài đã yêu thương con đến tận cùng, trao ban chính Thịt Máu mình cho con được sống. Mỗi ngày rước Thánh Thể Chúa, là một ngày con tiếp rước của nuôi tinh thần, cho con sự sống Thần Linh, được kết hiệp mật thiết với Ba Ngôi Thiên Chúa trong cung lòng yêu thương của Ngài. Cảm ơn Chúa đã ở lại với con trong phép Thánh Thể, con không chỉ kín mức được nguồn lương thực thiêng liêng mà còn sở hữu được niềm tin vững mạnh, giúp con can đảm tiến bước trên đường đời đầy nghịch cảnh. Đón nhận yêu thương, con phải có bổn phận thương yêu, nhưng không thiếu khi con khép chặt đôi tay nắm giữ, ngại khó, ngại khổ, ngại hy sinh, sợ bỏ mình, con chỉ biết sống thu vén trong vỏ ốc ích kỉ riêng mình, bỏ qua biết bao mảnh đời bất hạnh đói kém, lầm than. Xin mở tim con, cho con biết động lòng trắc ẩn trước đồng loại, dám rộng tay cho đi, cùng với Ngài… làm nên phép lạ.

M. Hoàng Thị Thùy Trang