Thứ Ba, 9 tháng 8, 2011

Gian nan xe khách

VRNs (07.08.2011) – Trưa ngày 04/08/2011, chị Nguyễn Thị Hóa (sinh năm 1966, ngụ tại ấp 1, Đức Huệ, Long An) cùng con gái là Lê Phương Hiền (sinh năm 2006) đi trên chuyến xe 65M-1126 tuyến Cần Thơ – Bến xe Miền Tây.

Chị ngồi co cúm lại, ôm con vào lòng, vẻ mặt buồn bã. Phía trước dưới chân chị là hai cái ba lô áo quần của con gái, một túi xách của chị, một giỏ đựng quà biếu ở quê và một túi nilon đựng gì đó. Chị không nói chuyện với ai, ánh mắt như chứa đựng tâm sự. Chốc chốc, chị ghì con sát vào lòng, nhìn các bảng hiệu hai bên đường như muốn biết mình đang ở đâu. Tôi tò mò hỏi:

- Chị ơi, chị lên xe ở đâu vậy ? (tôi thắc mắc vì tôi đón xe tại Ngã Ba Phú Mỹ, Tân Hiệp, Tiền Giang).

- Tôi mua vé xe tại bến xe Ô Môn, Cần Thơ (Chị vừa nói vừa móc cái vé xe trong túi áo chìa ra cho tôi xem).



Vé xe gồm các thông tin: Vé xe khách tuyến đường Ô Môn – Tp. Hồ Chí Minh, giá cước in trên vé là 74.000 đồng đã bao gồm thuế VAT và Bảo hiểm hành khách được sửa bằng bút bi thành 85.000 đồng, Ký hiệu vé AA/2007T số 001386 do Công ty CP XDGT & VT TP. Cần Thơ (địa chỉ 107 Trần Hưng Đạo, Cần Thơ, MST: 1800155491) phát hành. Số xe 65M-1111. Trên vé xe không có con dấu, không ghi ngày tháng, không ghi số ghế, không ghi thời gian khởi hành cũng như chữ ký của người bán vé.

Theo thông tin tra cứu trên internet về Công Ty CP Xây Dựng Giao Thông và Vận Tải Cần Thơ, thì mã số thuế là 1800155491. Địa chỉ trụ sở kinh doanh ở 107, Trần Hưng Đạo. Số giấy phép đăng ký kinh doanh 5703000196. Giám đốc / chủ doanh nghiệp: Dương Thanh Minh. Điện thoại 834277, Fax 832202, Ngành nghề đăng ký kinh doanh: Kinh doanh vận tải hàng khách và hàng hoá bằng ô tô, KD Xăng dầu. Người đại diện theo pháp luật: Dương Thanh Minh. Số chứng minh thư người đại diện: 360486611. Ngày bắt đầu hoạt động kinh doanh: 01-06-1977. Ngày đăng ký kinh doanh: 17-08-1998. Tình trạng hoạt động ĐTNT đang hoạt động (đã được cấp GCN ĐKT) C-C-L-K 2 558 220 223.

Tôi xem kỹ tấm vé xe chị đưa, tôi hỏi: Chị mua vé tại quầy hay đón xe dù mà vé không có dấu, ngày tháng gì cả. Thông thường, nếu mua tại quầy vé thì vé có dấu mà chị.

Chị rơm rớm nước mắt, hai mắt đỏ hoe, chị nói:

“Chị biết hôn. Tôi đi vô quầy bán vé nhưng tôi chưa mua liền, tôi đi qua đi lại mấy lần vì không biết có phải mua vé ở đó là đúng không. Cô bán vé nói là ‘tôi là nhân viên Nhà nước, tôi làm công ăn lương, không lẽ tôi lừa gạt chị sao. Chị mua vé đi, tôi đảm bảo xe đưa chị về tới nhà’. Tôi mua vé về Đức Huệ, Long An. Người ta bao nhiêu thì mình đưa bấy nhiêu, đâu có nói mắc rẻ gì đâu. Cổ đưa cho tôi cái vé này, lấy tôi 85.000 đồng. Chị thấy đó, tôi có con nhỏ, đồ đạc lùm đùm, mua vé xong thì nhét vội vô túi, người bảo vệ xách đồ kéo tôi lên xe liền. Mình thấy lên ngồi trên xe xong thì cũng đâu có ai xét vé gì đâu. Mùa này mưa bão, tôi chỉ mong về nhà cho sớm. Ai ngờ !”



Nói tới đây, giọng chị nghẹn lại, hai dòng nước mắt cứ chảy, cứ chảy. Chị lấy tay áo khoác quẹt ngang, nói trong nghẹn ngào: “Tôi tuy là người dân quê nhưng tôi cũng biết phân biệt vậy. Tôi thấy cô bán vé mặc đồ đồng phục giống mấy người bán vé ở mấy quầy vé khác trong bến xe, cổ để cái nón úp trên bàn bán vé. Cổ cứ nói là người của Nhà nước, làm công ăn lương, không nói xạo gì hết. Tôi tin cổ nên tôi mua vé. Ai mà dè. Xe ra khỏi bến một đoạn ngắn thì lơ xe nó đuổi hết hành khách xuống, dồn hết mọi người vào cái xe khác. Nó nói là xe nhà của nó. Tôi cũng không nhìn xem xe số mấy nữa vì lật đật đùm túm đồ đạc, con cái lên xe. Cái xe đó nó cũng cho tôi ngồi y như vầy, ghế súp hai mẹ con ngồi chung. Xe cũ lắm, không có máy lạnh gì ráo. Nó chạy tới ngã ba Trung Lương thì sang tôi qua xe này”.

Thấy chị xúc động quá, tôi cầm lấy tay chị an ủi, pha trò cho chị bớt căng thẳng. Tôi hỏi:

- Vậy sáng nay đi ra khỏi nhà, chị có cầu nguyện để đi đường được bình an chưa?

- Chưa. Ra khỏi nhà là lật đật đến bến xe mua vé xe đi cho sớm, mong về nhà cho sớm, chớ có nhớ cầu nguyện gì đâu. Từ hồi lấy chồng tới giờ cũng hơn 6 năm rồi, tôi mới về thăm má tôi hồi năm ngoái với năm nay thôi. Mùa hè năm ngoái, tôi với chồng và con tôi cùng về. Cũng mua vé trong bến xe Ô Môn Cần Thơ, cũng bị sang xe bốn năm chặng. Về tới nhà vừa trễ, vừa mệt, vừa tức, vừa buồn. Phải chi mình đi xe dù, xe lụi thì mình bị sang xe đã đành. Đằng này, tôi đi xe trong bến có mua vé trong quầy hẳn hòi vậy mà cũng bị gạt.



Qua cuộc trò chuyện, tôi được biết chị Hóa là nhân viên cấp dưỡng tại trường mầm non của Đức Huệ, chồng chị là công nhân của nhà máy mía đường Đức Huệ, Long An. Cuộc sống của gia đình chị cũng khó khăn, khốn đốn lắm vì cả hai vợ chồng đều có thu nhập ít ỏi, phải chăm sóc hai con nhỏ ở tuổi ăn học. Hàng ngày, chị đem bé Phương Hiền theo ở tại Tổ Cấp dưỡng làm việc. Chính vì cuộc sống với bộn bề lo toan, vất vả, thiếu hụt mà từ ngày lấy chồng tới giờ đã hơn sáu năm mà chị mới về thăm nhà mẹ ruột của mình chỉ hai lần. Hai lần. Nghe con số quá nhỏ bé, bình thường nhưng với gia đình chị quả là một sự cân nhắc, phấn đấu. cả hai lần về thăm mẹ chị đều buồn bã vì việc đi đứng, xe cộ.

Xe chạy tới Tân Hương thì tôi nói với chị:

- Chị ơi, vậy là chị còn phải sang xe tối thiểu là một chặng nữa mới về tới Đức Huệ, Long An vì xe này về Bến Xe Miền Tây ở Sài Gòn mà.

- Tôi cũng không biết nữa. Mấy năm mới đi một lần, đường xá lạ nên cũng chẳng biết đường đi. Chừng nào tới thì tới chớ mình có biết đường biết xá gì đâu. Còn phải sang xe nữa hả? (Chị hỏi lại tôi).

- Dạ đúng, còn phải sang xe ít nhất là một lần vì tới ngả tư bến xe Long An là chị đi xe khác quẹo về Đức Hòa, Đức Huệ, còn xe này đi thẳng hướng Sài Gòn – Tôi nói với lên với người thu tiền ngồi hàng ghế trước – Chú ơi, chị này xuống Đức Huệ, Long An đó.

- Biết rồi – Người thu tiền trả lời cụt ngủn, thậm chí không thèm quay lại nhìn chúng tôi.

- Chị ơi, chị có muốn nói gì với Ban lãnh đạo bến xe Ô Môn tỉnh Cần Thơ hay những người có trách nhiệm Quản lý Nhà Nước hay không?

- Tôi chỉ mong Ban lãnh đạo của Nhà Nước làm sao cho người dân đi xe được thuận tiện, về nhà sớm, không làm mất tiền, mất công, mất thời gian của nhân dân. Tôi chỉ muốn như vậy thôi – chị Hóa nói.

Xe tới Tân An, Người thu tiền lôi đồ của chị Hóa bỏ xuống đường, kéo chị xuống như muốn hất bỏ của nợ. Chị hỏi: “Vậy tôi đi xe ở đâu về Đức Huệ vậy chú?”.

Người thu tiền trả lời: “Bà qua đường đón xe búyt mà về”.



Nói xong, xe chạy vụt đi, để lại hai mẹ con chị Hóa đứng chơ vơ giữa lòng đường. Tôi xót thương người phụ nữ chân quê không biết mẹ con chị có về đến nhà bình an đêm nay không. Tôi thầm cầu xin Chúa giữ gìn chị Hóa và bé Hiền được bình an trong tình yêu thương của Chúa. Khoảng nửa tiếng sau thì xe về đến Bến xe Miền tây. Tôi vừa bước xuống xe, xoay lại thì xe đã chạy thẳng ra hướng cổng, không đậu lại trong bến. Tôi chỉ kịp nhìn thấy bản số xe 65M-1126 mà thôi.

Nguyễn Quân TT