Chủ Nhật, 9 tháng 10, 2011

Ngụ ngôn thời bấn loạn (kỳ 30)

VRNs (08.10.2011) – Sài Gòn – Ngụ ngôn 92



Bão lụt nổi lên bất ngờ. Các loài thú chạy tán loạn tìm chỗ trú. Con nào cũng ướt át, đói meo và lạnh lẽo. Ấy vậy mà sau cơn thiên tai, mấy con cọp dữ bỗng mập ra, phương phi béo tốt. Ai hỏi tại sao được như vậy thì cọp trả lời: “Nhờ nước lớn ngày nghe chim quyên góp tiếng gọi phù sa, nhờ gió to đêm đón khí lành nên béo tốt vậy mà”.

Khi khách đi hết rồi, mấy con cọp dữ vừa cụng ly vừa bảo nhau: “Mình cũng văn hoa ra phết”. Mấy con thỏ chạy ngang qua nghe được, bèn nói: văn hoa cái nỗi gì, mấy ông sống khoẻ qua mùa bão lũ nhờ chim quyên góp tiếng gọi gì đó, thôi lược bỏ bớt từ đi, lấy hai từ giữa cho dễ hiểu: mấy ông sống được là nhờ quyên góp!

Ngụ ngôn 93

Máy ảnh chụp được mấy chục tấm ảnh thì hết pin. Nó bảo cục sạc: “Anh làm đầy pin cho tôi nhé. Tôi mà không chụp hình thì anh vô dụng.” Cục sạc cười: “Đừng nói chuyện như vậy. Nhờ tôi mà anh chụp hoài, mà có bao giờ anh chụp cho tôi tấm nào chưa?” Máy ảnh giật mình: “Ừ nhỉ, để tôi chụp cho anh”. Nhưng cục sạc cười: “Lúc tôi đang sạc, anh có pin đâu mà chụp chứ”. Nghe thế, máy ảnh nhắm mắt cúi đầu im lặng.

Ngụ ngôn 94

Mấy chú gà trống nhìn nhau cười rồi cùng gáy vang. Chú thứ nhất nói: “Mình có bộ lông đẹp thật”. Chú thứ hai thì khoe: “Mình có chiếc mào ấn tượng”. Chú thứ ba thì bảo: “Nhìn cái cựa của mình nè, chuyên nghiệp chưa?” Một tay bợm nhậu đi ngang qua gom hết mấy chú gà lại và nói: “Chiều nay chiêu đãi bạn bè. Cái bếp của tớ mới ấn tượng và chuyên nghiệp làm sao!”

Gioan Lê Quang Vinh, VRNs