Thứ Bảy, 29 tháng 10, 2011

Thần tượng

VRNs (28.10.2011) – Căn bệnh tôn sùng thần tượng là một trong những căn bệnh thời đại, đặc biệt lứa tuổi teen. Quả là hết sức ngờ nghệch khi những cô cậu học trò, vì quá tôn sùng ai đó, coi họ là thần tượng bậc nhất của mình để rồi tự đồng hóa mình nên giống thần tượng, từ mái tóc cho đến phong cách thể hiện. Nếu dừng lại ở mức độ khách quan, tích cực thì cũng không có gì đáng lo ngại, nhưng tồi tệ hơn, vì quá đam mê muốn trở thành khuôn mẫu của thần tượng, họ không ngần ngại thay đổi đến cả biến chất… chỉ vì thần tượng, gây ra những hậu quả tại hại khôn lường.



Kinh nghiệm dân gian cho biết: trong một ông thánh vẫn có thằng quỉ nho nhỏ và trong thằng quỉ vẫn có một ông thánh nho nhỏ. Ai đã từng sống thật với kinh nghiệm bản thân, có lẽ sẽ không bao giờ hàm hồ ghi dấu chấm hết cho người còn sống. Cũng vậy, người khôn ngoan chẳng bao giờ đặt ai làm thần tượng cho mình. Người có thánh đến đâu, cũng chỉ là người, đều chung số kiếp là thân phận bụi tro, mỏng manh, dễ sa ngã, phạm tội và mau thay đổi. Xác định được như vậy, có lẽ nhân loại mới biết mở mắt mà phân định thật giả, tốt xấu. Người ta dễ lầm tưởng lắm, “trời cho cái áo bên ngoài, để che cái lõi sơ sài bên trong” mà. Cứ nại vào chiếc áo hào quang của danh vọng, chức tước, địa vị, quyền lực, con người sẽ đi vào ngõ cụt của bế tắc gian dối. lừa lọc.

Hỏi ai là người đáng tin trong nhân loại? Hỏi phải tôn thờ, sùng bái ai khi không người nào trong nhân loại được xem là công chính? Thế nên, chỉ có thể tôn thờ Đấng được gọi là thánh. Nhân loại, ai cũng như ai. Người có tài giỏi, đức hạnh thế nào cũng không thể thoát khỏi chiếc áo phàm trần. Mà đã là nhân loại, ắt phải có khiếm khuyết, bất toàn. Hẳn nhiên, kinh nghiệm dân gian không phải vô cớ “nhân vô thập toàn” là như vậy!

Nếu đã ý thức chỉ một Thiên Chúa là Cha, là Đấng mà chúng ta tôn thờ, thử hỏi tại sao nhân loại vẫn cứ thích chạy bám theo ánh hào quang phù phiếm để rồi xâu xé, sát hại lẫn nhau. Quả đáng sợ cho những ai dám tự cho mình là chuẩn mực để rồi khinh khi, coi thường người khác hay lên mặt dạy đời, kẻ cả. Nói đến cuộc sống, nói đến con người, hỡi ơi, trăm ngàn điều cần nói, cần diễn tả. Cứ mải miết mà suy tư, phân định, có lẽ phải viết đến muôn đời. Thôi thì, hãy quay về với Thiên Chúa, hãy lấy Ngài làm chuẩn mực, làm chốn tựa nương để mà trao phó trọn vẹn cuộc sống cho Ngài. Chỉ ở trong Thiên Chúa, chốn là bình an vĩnh cửu và đích thực, con người mới tìm thấy hạnh phúc đời mình.

Càng tôn sùng vật chất, càng nô lệ tiền tài, danh vọng nhân loại càng lún sâu vào vũng lầy bế tắc, thất vọng. Nương tựa vào Chúa, qui hướng toàn bộ cuộc sống vào Ngài, kín múc từ Ngài sức mạnh niềm tin và tình yêu, sẽ là động lực để nhân loại vượt qua tất cả bất công cuộc đời. Đừng cậy dựa vào người thế, quyền lực, tiền tài rồi cũng qua đi. Càng bám vào vật chất, sẽ càng thất vọng đau đớn ê chề. Chỉ có tình thương và công lý mới là chìa khóa giải mã mọi ẩn số cuộc đời.

Hãy mở rộng tâm hồn để mà học hỏi, lắng nghe, tiếp nhận gương lành, tri thức tốt của nhân loại, nhưng đừng xem đó là cứu cánh để mà bán rẻ mạng sống. Nhân loại, tất cũng chỉ là nhân loại, không ai tự mình trở nên thánh thiện được nếu như không nhờ bởi lòng Thiên Chúa thương xót và ân huệ nhưng không của Ngài. Cũng đừng khúm núm, lo sợ một ai, có sợ hãy sợ Thiên Chúa, Đấng có thể ném linh hồn của bạn vào hoảng ngục hay đưa về thiên đàng. Người tài đức thật, không bao giờ biết phô trương, khoe mẽ. Bởi khiêm nhường nền tảng của mọi nhân đức đã làm chủ cuộc sống họ.

“Đừng để ai gọi mình là rápbi vì anh em chỉ có một Thầy, mọi người đều là anh em với nhau. Đừng gọi ai dưới đất là cha, vì anh em chỉ có một Cha trên trời” (Mt 23, 8-9), ước gì ai trong nhân loại cũng nghe và thực hiện điều này, có phải cuộc sống đã ươm màu ước mơ?!

Lạy Chúa, có một thời con sống lầm lạc trong thần tượng. Đôi mắt phàm trần, đam mê danh vọng, hào quang của con bị che lấp bởi những tấm màn trá hình, gian dối. Thời gian và cuộc sống đã mở mắt con, tình yêu, ân huệ và lòng thương xót của Chúa đã làm cho con sáng, con muộn màng nhận ra rằng chỉ có Ngài mới là Đấng Thánh, chỉ có Thiên Chúa mới là Thầy, là Đấng con phải tôn sùng, thờ kính. Xin tha thứ cho con, quá khứ của một thời đi hoang sa đọa. Xin hãy đưa con về với Chúa, ở bên lòng Chúa diễm phúc biết chừng nào. Ước gì con luôn thấy Chúa hiện diện trong suốt cuộc đời, khi vui cũng như lúc buồn, để con không còn tủi phận vì cô đơn, bất hạnh mỗi khi gặp thử thách, gian truân. Xin cho con vững tin rằng, niềm xác tín mà con đã dày công vun đắp bao nhiêu năm qua là có thật. Thiên Chúa của con chính là Đấng Thánh thật, để con không còn phải cất công tìm kiếm, hay vật vã thao thức trước mọi hoàn cảnh trớ trêu của cuộc đời. Chỉ cần biết sống nương theo Lời Chúa, chỉ cần lấy Ngài làm chuẩn mực cũng đủ cho con nghị lực bước hết con đường Ngài muốn.

M. Hoàng Thị Thùy Trang