Chủ Nhật, 27 tháng 11, 2011

Thức ...

VRNs (25.11.2011) – “Anh em phải coi chừng, phải tỉnh thức, vì anh em không biết khi nào thời đại ấy đến” (Mc 13, 33). Thời đại mà Đức Giêsu tiên báo hôm nay, chính là ngày chung cuộc. Ngày Ngài đến đưa nhân loại trở về cùng Thiên Chúa Cha.



Ngày kết cuộc cũng là ngày sau cùng của kiếp sống lữ hành, mở ra một triều đại mới, triều đại Thiên Chúa. Như vậy, trần gian chỉ là thời gian Thiên Chúa cho con người sở hữu tạm, để xây dựng cho lộ trình tương lai cho mình. Cuộc sống này là đường dẫn nhân loại đến Sự sống bất diệt khác. Thiên Chúa đã phú bẩm, đã trao phó cho mỗi người một nén bạc, một tài năng, một trách nhiệm khác nhau và ấn định cho họ một thời gian của riêng mình. Vào đúng thời đúng buổi, vào đúng lúc Thiên Chúa muốn, Ngài sẽ trở lại chờ đợi mỗi người trình bày về hành động cũng như thái độ sống của mình với những gì mình đã đón nhận.

Ý định của Thiên Chúa trên nhân loại đều như nhau, đó là ý muốn cho con người nhận biết tình yêu và ơn cứu độ. Thế nhưng nén bạc Ngài trao lại hoàn toàn khác biệt để làm phong phú cuộc sống, cho con người biết liên kết, chung tay cộng tác với Ngài vào chương trình cứu chuộc.

Ai cũng chỉ có một cuộc sống và mỗi người đều có thời gian của mình. Thời gian Thiên Chúa muốn họ sinh ra và mất đi, mà không ai được quyền tự do định đoạt. Thế nên, việc Ngài đến vào những lúc con người không ngờ, nhân loại không biết trước là vậy. Ngày đó thuộc quyền Thiên Chúa và hoàn toàn tùy phục vào ý muốn của Ngài. Nếu như mọi người ý thức mình chỉ là người tôi tớ được Thiên Chúa là Chủ, là Cha yêu thương sai vào nhân loại, trao cho sứ vụ loan truyền tin yêu, để rồi sẽ có ngày Ngài lại đến thâu tập lại, đưa về cùng Cha trên trời, thì có lẽ con người bớt lầm lũi đi vào những con đường oán ghét, thù hận.

Cuộc sống hiện tại nhiễu nhương nhiều vấn nạn. Người này tỉnh tưởng kẻ kia say và ngược lại. Ai cũng chỉ biết nhìn đến những điều tồn tại tiêu cực của người khác mà không chăm lo cải thiện bản thân. Giả như mọi người ý thức cao độ việc phải luôn luôn tỉnh thức. Tỉnh thức để trả lời mọi hành động của mình, một cuộc sống mà con người chỉ được quyền hành động chứ không được quyền làm chủ.

Phải tỉnh thức để biết mình là ai? Mình đang sống như thế nào? Phải tỉnh thức để biết rằng tôi đang làm tôi cho Thiên Chúa hay nô lệ cho tiền bạc, danh vọng? Nếu sống cho Thiên Chúa, đèn nhân đức của tôi luôn sáng, tâm hồn tôi luôn bình an, trái tim tôi luôn trong sạch. Thái độ từ bỏ của cải cùng những quyến luyến thế gian sẽ luôn dứt khoát, cương quyết. Khổ nỗi, thực tế không mấy dễ.

Phải tỉnh thức, phải canh thức, phải sẵn sàng… đơn giản vì giờ Chúa đến là lúc con người hoàn toàn không ngờ. Ngài trao toàn quyền vũ trụ cho nhân loại không phải để họ ngủ quên trong mớ vật chất của cải chóng qua mau tàn, nhưng là để họ được sống và sống hạnh phúc bởi được làm con Thiên Chúa, được hưởng nhờ ơn cứu độ của Ngài. Nếu đã ý thức phần thưởng cao quí Thiên Chúa dành sẵn cho mình, thì tại sao ngàn thế kỉ qua rồi, nhân loại vẫn cứ mải miết chạy đua theo vòng xoáy bạc tiền, đau thương này nối tiếp đau thương nọ xảy ra, trong khi cái giá trị vật chất hữu hình này sẽ qua đi, tình yêu và lòng mến mới có giá trị tồn tại.

Ngày Chúa đến Ngài chỉ cần tình yêu, ai mang tình yêu trong mình người ấy bước qua được cánh cửa trần gian mà vào thiên quốc. Nhưng hỏi sao nhân loại mãi vẫn cứ hoài ngủ mê, không mấy ai muốn thức?!

Lạy Chúa, cuộc sống lôi kéo con nhiều lúc đến không ngờ mình đang say hay tỉnh. Lòng dặn lòng sống đúng lời Chúa, sống như Thiên Chúa dạy nhưng vô tình con đi chệch ý muốn của Ngài vì mê muội thế trần lúc nào không biết. Con phải thức vì ý thức mình thuộc về Thiên Chúa. Con phải tỉnh thức vì Lời Ngài luôn mời gọi con sống cho công lý và ơn cứu độ. Con phải thức để hiểu rằng trần gian không là cùng đích, không là tất cả, mọi sự rồi cũng sẽ qua đi, tất cả đều là tạm bợ. Con phải tỉnh thức để biết rằng còn có một Sự sống khác đằng sau cuộc sống đầy đau thương và mất mát này, hầu con dễ dàng buông tay, chấp nhận bỏ lại sau lưng những gì không thuộc về Chúa. Xin giúp con luôn thức, sẵn sàng chờ đợi từng ngày Ngài đến. Chớ gì khi chuông trời réo gọi, đã chẳng còn gì ràng buộc… tim con!

M. Hoàng Thị Thùy Trang