Chủ Nhật, 6 tháng 11, 2011

Tỉnh thức

VRNs (06.11.2011) - Sài Gòn - Tỉnh thức, thuật ngữ xem chừng rất dễ nhớ, dễ hiểu nhưng chẳng dễ thực hiện. Người tưởng mình tỉnh đôi khi lại là kẻ ngủ mê. Kẻ tưởng mình mê ngủ nhưng thực tế lại là người đang thức. Như vậy, tỉnh và mê có phải chỉ là tình trạng nhận biết hay vô thức của con người, mà nó còn diễn tả chiều kích sâu xa hơn chính là ý thức về hành động mê, tỉnh của chủ thể.



Thật ra, con người dễ rơi vào căn bệnh ảo tưởng, một căn bệnh trầm kha. Đáng sợ hơn hết, thế giới càng văn minh, nhu cầu cuộc sống ngày càng được phục vụ cao thì người ta càng chủ quan điều đó. Cái gọi là tự tin chết người ấy, tưởng như không đáng quan tâm nhưng lại chính là tiền đề đẩy nhân loại lún sâu vào con đường vô cảm.

“Mười cô trinh nữ” là một trong những dụ ngôn để lại ấn tượng sâu sắc. Nó xuất phát từ trong tâm thức nguyên thủy của nhân loại. Phải chăng, sự lầm lẫn ấy đã là bản chất? Để rồi, đời nọ đến đời kia, nhân loại rủ nhau đi vào con đường vô cảm, mặc nhiên bỏ qua tiếng lương tâm, lời giáo huấn, ngay cả những biến cố nhãn tiền Thiên Chúa gửi đến trong cuộc sống.

Thử hỏi mấy ai làm người mà không ý thức kiếp sống mau tàn chóng vắn của nhân loại. Không ai sống mãi muôn đời. Mọi người, dù giàu có, sang hèn, vất vả, khổ cực hay hạnh phúc đến đâu, rồi cũng phải chết, rồi cũng có ngày phải ra đi. Ai có thể chọn cho mình ngày sinh ra nói gì đến việc ngày mất đi. Vậy mà người ta cứ sống như thể không bao giờ phải chết, mặc nhiên hành xử theo bản năng, thỏa thích hưởng thụ, bất chấp luân thường đạo lý.

Nói gì đâu xa, chỉ cần nhìn vào thực trạng thế giới, ai cũng có thể hiểu rằng, đây là một thời đại hưởng thụ. Hưởng thụ không xấu, nhưng hưởng thụ vô lối, đến cả đánh mất nhân phẩm, đạo đức là một sai lầm trầm trọng. Không sai lầm nào lớn hơn sự ngộ nhận. Việc cố chấp hay tự tin ngủ vùi trong chiến thắng, trong danh vọng, giàu sang, quyền lực và địa vị đến nỗi đánh mất ý thức cội nguồn, ý thức cùng đích của đời người quả thật rất đáng lo ngại.

Đức Giêsu đã dùng dụ ngôn người trinh nữ khôn ngoan để khuyến cáo nhân loại. Những con người ngủ quên trong hào quang danh vọng, thậm chí còn bị tâm thức ỷ nại chôn vùi. Thái độ sống bất cần, bất chấp ngay cả Thiên Chúa chính là nấm mồ chôn vùi kẻ xem thường Lời Chúa.

Đức Giêsu tự ví mình là Chàng rể, mà Giáo hội chính là Hiền thê. Ngày Chàng rể đến cũng chính là Ngài Thiên Chúa ngự giá mây trời xét xử trần gian. Việc Thiên Chúa muốn để con người vào trong thế giới, ban cho nhân loại cả vũ trụ làm sản nghiệp không phải để cho họ ngủ quên trong mớ vật chất vô bổ. Trần gian chính là môi trường, là thời gian Thiên Chúa dùng để thanh luyện con người, chứ không phải điểm tựa cuối cùng của họ.

Hậu quả của việc không đủ dầu đèn mà năm cô khờ dại vấp phải (x. Mt 8-10), không gì khác hơn là thái độ sống ỷ nại, bàng quang, bỏ qua Lời dạy bảo của Thiên Chúa. Chẳng phải Thiên Chúa luôn luôn cảnh báo và kêu gọi, nhưng tại sao nhân loại vẫn ở lỳ trong tình trạng ngủ mê. Chính cái lối sống ích kỉ, hưởng thụ đã khiến cho nhân loại trở nên mụ mị.

Ai cũng có một thời gian cho mình, thời gian ấy tùy thuộc vào sự ấn định của Thiên Chúa. Thời gian sinh ra và mất đi. Nếu biết ý thức không thể làm chủ được thời gian, có lẽ con người sẽ không quá tự tin để rồi xem thường sự hiện diện của Thần linh. Khi cánh cửa trần gian khép lại, cũng là lúc cổng trời mở ra. Thử hỏi trần gian đâu phải là nhà, sao nhân loại vẫn hoài tiếc nuối, để rồi đứng lỳ bên bờ vực thẳm chết chóc ấy làm chi.

Lạy Chúa, không gì đáng sợ bằng ảo tưởng, mà ảo tưởng được che phủ bởi tấm màn hào quang danh vọng thì càng đáng sợ biết chừng nào. Con rất sợ mình rơi vào con đường lầm lạc ấy, lầm lạc trong tội lỗi mà cứ ngỡ mình sáng suốt, tinh anh để rồi bỏ qua Lời Thiên Chúa. Xin giúp con luôn ý thức trong mọi khoảnh khắc cuộc sống, trần gian chính là thời gian, mà con phải thức tỉnh đợi chờ. Đợi chờ Đấng khép lại cánh cửa đầy đau thương và nước mắt, mở ra cho con cuộc sống hạnh phúc vĩnh hằng. Xin giúp con, làm thế nào để mắt mình luôn sáng, tâm hồn luôn tinh sạch, không vương vấn bùn nhơ thế trần. Trong tấm áo cưới, con hạnh phúc bước theo Đấng làm chủ đời con.

M. Hoàng Thị Thùy Trang