Chủ Nhật, 15 tháng 1, 2012

Thơ: Việt Nam Xe Rác

VRNs (15.01.2012) – Thơ chua Trần Công Tử



Việt Nam tôi một xe rác lớn
Ngửi mùi hôi đã ớn tới xương
Ven đô, phố xá, con đường
Rác tràn lan khắp, chuyện thường tình thôi!

Có ngứa cổ tha hồ khạc nhổ
Trong quán ăn, xe buýt, công viên
Dòm tường đờm rãi đừng phiền
Giấy lau, xương xẩu…ưu tiên sàn nhà…

Phòng vệ sinh rất là quý hiếm
Đỏ mắt nhìn chẳng kiếm đâu ra
Thằng cu ngồi đũn xả ga
Mấy bà bí quá… chẳng tha vệ đường

Mông trắng hếu, áo quần sang trọng
Ăn lắm vào cần phải tống ra
Xưa nay chưa có nhà pha
Nhốt người đũn bậy, đái… cha lề đường

Như đàn ông mới là tiện lợi
Cạnh bờ tường, xe tải, nhà kho
Cái bầu tâm sự chực rò
Trẻ già đều thế, lo bò trắng răng…



Có khu phố mùi khai điếc mũi
Cạnh nhà thờ Huyện Sĩ Sè ghềnh
Người phóng bậy, đái lền khên
Than ôi nước Việt có nền văn minh…

Thỉnh thoảng đêm, một xe rác lớn
Đem đổ bừa đổ bậy đầu đường
Rác trôi xuống các đường mương
Chuột chui làm tổ, chó thường bới ăn…



Những nhà máy luôn luôn ầm ĩ
Suốt đêm ngày chẳng có lúc ngưng
Dân cư buôn gánh bán bưng
Ban ngày vất vả, ban đêm nghe ồn

Ruồi, nhặng, muỗi hằng hà sa số
Kiếm đồ ăn, kiếm máu người xơi
Nước thì quá hiếm nước ơi!
Giếng khoan nhiều cái cũng hôi tanh rình

Ống gang dẫn nước đà quá cũ
Phải thay ngay để có nước ngon
Người dân đợi đã mỏi mòn
Nhưng Nhà nước vẫn chưa xong giấy tờ!

Cần xây trăm cầu tiêu công cộng
Trường tiểu học phải có cầu tiêu
Người dân cuộc sống liêu xiêu
Mà chuyện tè đũn vẫn nhiều khổ đau!

Chớ khoe xã hội tiến mau!!!

Xuân Vũ Trần Đình Ngọc