Thứ Tư, 27 tháng 4, 2011

Gioan Lê Quang Vinh - Ngụ ngôn thời bấn loạn (kỳ 24)

VRNs (27.04.2011)
Ngụ ngôn 74

Nai đi bán hàng ở phương xa về, mang theo một gói vàng bạc. Đi vừa đến bìa rừng, một sợi dây trong rừng thấy gói vàng bạc động lòng tham nên vươn ra giật lấy rồi cuốn mất hút vô rừng.

Nai đứng ngẩn ngơ tiếc của hồi lâu. Thỏ đi ngang qua thấy vậy bèn hiến kế:

- Ông Nai nè, trong ba mươi sáu kể của Tôn Tử có kế bứt dây động rừng. Bây giờ ông bứt đại sợi dây nào đi. Khi rừng động, các loài sẽ ùa ra hỏi chuyện gì. Ông cứ kể thật tình rồi thì cái sợi dây ăn cướp kia sẽ phải mang trả vàng bạc lại cho ông.

Nai buồn bã lắc đầu:

- Kế ấy xưa rồi Diễm ơi. Tôi đã thử bứt dây nhưng rừng không có động. Chúng nó chia vàng bạc ăn đầy mồm rồi nên giữ cho rừng yên lặng để bênh đỡ cho nhau. Mà dù rừng có động thì chúng cũng vẫn câm cả thôi!



Ngụ ngôn 75

Đức vua vi hành xem xét thần dân trong nước sống ra sao. Khi xa giá (xe vua) đang đi thản nhiên, chẳng hiểu sao cứ bị giật giật rồi đứng hẳn. Có khi xa giá đang lướt nhanh bỗng xoay chiều, hoặc bị bật sang bên kia đường.

Các quan cận thần cùng vệ binh tìm nguyên nhân nhưng chẳng tài nào tìm ra nổi. Đức vua kiên nhẫn lắm nhưng cũng phải khó chịu vì chuyến vi hành không hoàn tất được. Chợt một vị quan văn vốn chuyên về động vật học phát hiện có một đám những con vật loài bò sát cứ bám theo bánh xe và làm xe chao đảo.

Vị quan ấy nghiên cứu một lúc thì la to: “Hoá ra là mấy con cắc ké. Loài cắc ké nhỏ bé thế mà dám phá đám.” Nghe vậy, cọp và sư tử khấu đầu xin lỗi nhà vua vì không cai trị được bọn cắc ké để chúng giỡn mặt. Đức vua nhân từ cười hiền và bỏ qua.

Khi xa giá đi qua một lúc lâu, cọp và sư tử mắng đám cắc ké:

- Chúng mày vô dụng. Tụi tao chi tiền cho chúng mày làm việc, một việc đơn giản vậy mà làm cũng không xong, để bị phát hiện. May mà tụi tao nhanh trí chứ không là xấu hổ và chết cả lũ.

Ngụ ngôn 76

Ngày xưa khi một con thú rừng phạm lỗi thì cả rừng sẽ xử nó. Xử theo luật của rừng nhưng cũng xử đàng hoàng. Rồi dần dà một số khu rừng theo lối sống bạo lực, mạnh được yếu thua, luật rừng phát triển thành loại luật chỉ một số loài thú có quyền quyết định sinh sát. Những con thú khác phải im lặng lắng nghe. Tại sao thế?

Câu trả lời đơn giản: Xưa có những loại cây cối có khả năng gửi thông tin vào gió cho cả rừng biết mỗi khi có chuyện bất trắc xảy ra. Bây giờ các cây ấy đã bị đốn sạch làm củi hết rồi!

Gioan Lê Quang Vinh, VRNs