Thứ Hai, 8 tháng 8, 2011

Chờ con… bước đến!

VRNs (06.08.2011) – “Chính Thầy đây, đừng sợ” (Mt 14, 27), không chỉ là ngôn từ riêng cho các môn đệ nhưng chính là thông điệp mà Đức Giê su muốn dành cho cả nhân loại… Một con người có Thiên Chúa thật, chắc chắn không còn biết đến sợ hãi là gì. Bởi sức mạnh, tình yêu, quyền năng của Thiên Chúa vượt trên tất cả.





Đức Giêsu đến trần gian không gì khác hơn ngoài sứ mạng mặc khải mầu nhiệm tình yêu nước trời cho nhân loại nhận biết, tin thờ và yêu mến. Thế nên trong toàn bộ cuộc sống của Ngài, lối sống, suy nghĩ, cử chỉ, hành động cũng như ngôn từ đều nhằm mục đích chuyển tải thông điệp chứng nhân tình yêu cho nhân loại. Tình yêu ấy phát sinh từ cội nguồn tình yêu thông hiệp của Ba Ngôi Thiên Chúa.

Yêu thương thế giới, nhưng Đức Giêsu không hề hành động trái ngược ý muốn của Thiên Chúa, nghĩa là Ngài sống và thi hành mọi việc theo như ý muốn của Cha, hoàn toàn qui hướng mọi sự về Cha. Bởi vậy mà trong suốt ba năm trường rao giảng, sau những bộn bề vất vả của những chuỗi ngày dong duổi mệt nhọc, Ngài vẫn dành thời gian kết hiệp với Cha. Đối thoại, gặp gỡ, lắng nghe, trao đổi với Cha của mình. Hành động ấy không chỉ diễn ta một sự gắn bó mật thiết mà còn nói lên tầm quan trọng của việc qui phục Thiên Chúa.

Đến với Thiên Chúa Cha, con người không chỉ trò chuyện, sẻ chia mà còn để lắng nghe tiếng Ngài nói với. Nhân loại thường chỉ thích nói mà không thích nghe. Gặp gỡ Thiên Chúa, chỉ để trút lên vai Ngài những gánh nặng nhọc nhằn kiếp người, than thân trách phận, hay oán trách đất trời… còn đâu nghe được tiếng thì thầm yêu thương. Thiên Chúa không bao giờ thinh lặng, Ngài vẫn lên tiếng và hằng nói với nhân loại trong từng thời khắc cuộc sống, quan trọng là họ có muốn nghe và biết lắng nghe không mà thôi.

Cứ nhìn Đức Giêsu trò chuyện mật thiết với Cha thế nào mà học đòi. Không có sự kết hợp nên một với Thiên Chúa làm sao có thể hiểu biết đường lối và thánh ý Ngài. Một tâm hồn có Chúa, một con người hoàn toàn thuộc về Thiên Chúa là những con người biết dành thời gian để lắng nghe tiếng Thiên Chúa nói với mình chứ không phải để Ngài nghe mình nói. Chỉ những tâm hồn biết lắng nghe, mới hy vọng dám sống thực thi ý định của Thiên Chúa. Thiên Chúa, Đấng thấu suốt mọi bí ẩn tâm hồn con người, chả lẽ Ngài bưng tai bịt mắt nhẫn tâm làm ngơ trước những nỗi khổ đau nhân loại hay sao?

Tất nhiên, khi đã có sự gắn kết yêu thương, mật thiết với Thiên Chúa, con người kín múc được niềm tin và sức mạnh, can trường bước đi, vượt qua mọi sóng gió, thử thách của cuộc sống để qui hướng trọn vẹn về Ngài. Bằng không, ngược lại là sự hoài nghi, ngờ vực, bất bình an. Cứ nhìn cách biểu hiện của các tông đồ hôm nay thì biết. Đó cũng là tâm trạng chung của nhân loại. Những con người được diễm phúc kề cận, chung vai sát cánh với Ngài trên con đường rao giảng, thế mà vẫn chưa tìm được niềm tin vững chắc, tiềm tàng trong mớ hỗn độn của cái được cái mất, cái chính cái thiện, vẫn là cái bản ngã đầy tính nhân loại: “Thưa Ngài, nếu quả là Ngài, thì xin truyền cho con đi trên mặt nước mà đến với Ngài” (Mt 14, 28).

“Chính Thầy đây, đừng sợ” (Mt 14, 27), không chỉ là ngôn từ riêng cho các môn đệ nhưng chính là thông điệp mà Đức Giê su muốn dành cho cả nhân loại. Tin Thiên Chúa ở với mình, có Thiên Chúa ở trong mình… làm sao còn sợ hãi. Như thế, chỉ còn hỏi lại mình, nhìn lại chính mình, mỗi cá vị có thể nhận biết mức độ kết hợp với Thiên Chúa sâu xa đến mức độ nào. Một con người có Thiên Chúa thật, chắc chắn không còn biết đến sợ hãi là gì. Bởi sức mạnh, tình yêu, quyền năng của Thiên Chúa vượt trên tất cả.

Cuộc sống muôn mặt, trong thật có giả, trong giả có thật. Cái nhân loại sở hữu tưởng rằng vững chắc trường tồn, thế nhưng thực tế lại trái ngược. Trong mọi sàng lọc, cái chuẩn mực, sự tồn tại vẫn là một minh chứng hùng hồn. Gữa một thế giới ngập tràn sự ác, người có Chúa, là của Chúa, thuộc về Thiên Chúa vẫn kiên dũng bước đi trong ánh sáng cứu độ.

Thế nhưng, niềm tin không thử thách như vàng thử lửa, không phải là niềm tin thật. Nói để mà tin, mà yêu, hàng ngàn năm nay nhân loại vẫn làm. Tin và sống, là điều kiện cần và đủ để nhân loại khẳng định mình. Tôi có thuộc về hàng ngũ những con người có Thiên Chúa hay không, chỉ cần nhìn đến cách sống, hành động và suy nghĩ của tôi, là có thể đọc được câu trả lời.

Kiên cường đứng vững trước mọi gian truân thử thách của cuộc sống không phải là chuyện đơn giản. Lý thuyết ai cũng hiểu, cũng nắm bắt, nhưng thực tế phải mất mát, phải tử bỏ mình, phải hi sinh… người ta mới thấy hết được cái thách đố của nó. Nói tin yêu Thiên Chúa cũng vậy, không ai thấy khó khăn khi nói lời yêu nhưng sống tình yêu, hành động yêu, minh chứng yêu lại là cả một vấn nạn!

Thiên Chúa ở trong thinh lặng, Ngài ẩn mình trước mọi xao động của cuộc đời. Đằng sau cái ồn ào của cuộc sống, Thiên Chúa luôn hiện diện phù giúp, ban ơn cho nhân loại. Thế nhưng, con mắt phàm nhân thực dụng, tham vọng thì nhiều, mà từ bỏ lại ít, cho nên ở đâu cũng chỉ thấy tranh chấp, bất an và lo sợ. Một con tim chân chính, một tâm hồn dám sống cho chính nghĩa mắc gì phải sợ hãi, hoài nghi.

Lạy Chúa, hậu quả của những lần hoài nghi, thất đảm, thua thiệt… cũng chỉ vì sống tách rời Thiên Chúa, thu quén lợi ích tư riêng, con bỏ qua Đấng làm chủ cuộc đời mình. Chỉ muốn sống cho mình, tìm hạnh phúc của mình, con không còn nghe được tiếng Thiên Chúa yêu thương mời gọi. Nếu ở tận đáy lòng, con tin vào sức mạnh, quyền năng, tình yêu và sự tha thứ của Thiên Chúa, thì làm sao còn có những giọt nước mắt oán trách, hoài nghi. Được Thiên Chúa yêu thương là một đại phúc, sao còn có thể thách đố lòng khoan dung của Ngài. Xin nắm tay con, hãy cầm tay con thật chặt, mặc cho cuộc đời sóng gió, mặc lòng người tráo trở đảo điên, cũng không thể bứt con ra khỏi vòng tay quyền lực đầy quan phòng của Ngài. Quá khứ đã qua đi, làn sóng nộ cuồng hung ác cũng đã lặng, tương lai vẫn là một bóng mờ mà chiếc thuyền đời con vẫn đương lênh đênh giữa biển đời đầy ô trọc. Dù có phải khóc với nắng với mưa và sóng gầm gió hú, mặc cho người người chê bai khinh bỉ, xin cũng hãy đợi con ở phía trước, xin hãy chờ con bước đến, vì chưng đi hết con đường nhân loại, nhất định con không phải truy tìm hưởng thụ chính mình, mà chính vì Ngài đang muốn… con đi!

M. Hoàng Thị Thùy Trang