Thứ Tư, 7 tháng 9, 2011

Thơ - Ta Cứ Ngẩng Cao Đầu!



Những buổi biểu tình dẫu không đông,
Xin Người Yêu Nước cứ vững lòng.
Số ít mà tâm hồn trong sáng,
Kiên cường, bất khuất, thật vô song.

Cho dù cả nước có lặng câm,
Ta quyết nói lên tiếng lương tâm.
Việc phải, một người làm, vẫn phải,
Điều lầm, trăm triệu kẻ, cũng lầm! (*)

Nước ta, thực tế, đã mất rồi,
Chỉ còn vỏ rỗng “độc lập” thôi.
Chính phủ bù nhìn, dân vô cảm.
“Tô giới” giặc Tàu mọc khắp nơi.

Ta phải thét lên, phải gào lên,
Gào to cho thấu khắp mọi miền,
Gào rằng giặc Hán đang đô hộ,
Xin đừng vô cảm, hãy đứng lên!

Ta cứ biểu tình mãi không thôi,
Đánh thức dân mình khắp mọi nơi,
Lay gọi lương tâm người cộng sản,
Quay về nẻo chính, Đạo Làm Người.

Cô đơn, ta vẫn ngẩng cao đầu,
Quên khác biệt xưa, nắm tay nhau,
Để tình yêu nước làm cầu nối,
Sức mạnh lấp đầy mọi hố sâu.

Tôi, kẻ nhát gan, đứa tầm thường,
Thấy nước mất rồi, dạ đau thương,
Chẳng dám trở về mà cứu nước,
Chỉ xin ngưỡng phục bậc can trường.

Boston, ngày 5 tháng 9 năm 2011

Bác sĩ Vũ Linh Huy
Carney Hospital,
Boston, Massachusetts, Hoa Kỳ.

CHÚ THÍCH: (*) Câu này tôi lấy ý trong sách cuả Khổng Giáo, nhưng quên mất ai đã nói những điều ấy. Kính xin độc giả chỉ giáo. Đa tạ.