Thứ Hai, 23 tháng 1, 2012

Lời gọi không chỉ riêng ai

VRNs (20.01.2012) – Giáo hội là một con thuyền với hai lằn bánh. Mỗi lằn bánh là một ơn gọi, cả hai đều quan trọng như nhau. Thiếu một trong hai lằn bánh đó, hoặc một trong hai phát triển không hài hòa, Giáo hội sẽ trở nên khập khiễng.



Hai ơn gọi lớn, chủ chốt của Giáo hội chính là ơn gọi gia đình và tu sĩ. Thế nhưng chỉ có thể trở thành tu sĩ, một khi đã là người trưởng thành. Ở trong sâu thẳm sự thật nhân loại, ơn gọi chỉ hoàn thiện một khi đi theo đúng ý muốn thánh thiện nguyên thủy của Thiên Chúa. Ơn gọi chỉ thăng hoa, khi bản thân cá thể thăng hoa. Thế nên, không thể nhất bên trọng nhất bên khinh. Thiên hạ thường hay đề cao chính mình và khinh thường người khác. Đó không phải là điều Thiên Chúa muốn. Ngài cũng không phân loại, chẳng thiên tư tây vị ai. Tình thương Thiên Chúa đổ trên người lành kẻ ác đều như nhau, ân sủng Thiên Chúa ban cho mỗi người có khác biệt cũng là quyền tự do của Ngài. Chúng ta đều là kẻ lãnh nhận, chứ không phải là người ban phát, thế nên nhất định không được quyền đòi hỏi.

Lịch sử cứu độ đã sang trang, kể từ khi Thiên Chúa nhập thể làm người, sống với con người, chia sẻ kiếp người, Ngài đã đi đến tận cùng của yêu thương. Một tình yêu thương tự hiến, quên mình và chia sẻ. Lối sống nào không quan trọng, vì đều xuất phát từ sự sống của Thiên Chúa, nhưng cách sống mới quyết định nhân cách và số phận con người.

Cũng vậy, có nhiều con đường, nhiều lối sống để đưa con người đến với Thiên Chúa. Lời mời gọi của Ngài với thế giới đều như nhau. Cũng một lời gọi, đó là tiếng gọi yêu thương, tiếng gọi sống cho Thiên Chúa và phục vụ tha nhân, nhưng lại có nhiều cách đáp trả. Chuẩn mực của sự đáp trả ấy không phụ vào chủ thể đáp trả mà chính là cách thức đáp trả.

Hơn bao giờ hết, Thiên Chúa của chúng ta không phải là Thiên Chúa trần gian, một Thiên Chúa mà nhân loại, mỗi người tự vẽ ra cho mình để rồi lập luận, điều khiển Ngài theo ý muốn riêng tư.

Thiên Chúa mời gọi chúng ta cùng bước đi theo Ngài trên con đường nhân chứng, loan truyền ơn cứu độ. Mà không hành động rao giảng nào thiết thực cho bằng lời rao giảng bằng cả cuộc sống. Hy sinh cả cuộc đời theo chân Đức Giêsu, để trở thành môn đệ của Ngài thôi chưa đủ, nhưng phải trong chính lối sống, hành động, suy nghĩ… luôn cần phải có Chúa nữa kìa. Thiên Chúa cần sự hiện diện của con người như là một chứng ta, nhưng nếu sự hiện diện ấy đơn thuần chỉ là hiện diện của kẻ mang danh Đức Kytô mà không có Đức Kytô, thì không những chưa đủ mà còn là một sự phản chứng.

Giáo hội ngày nay cần rất những con người nghe tiếng gọi của Thiên Chúa và đáp trả: “Bỏ tất cả lại mà đi theo Người” (Mc 1, 18). Thế nhưng, chỉ ngần ấy thôi không phải là nhân tố quyết định, hơn bao giờ hết ở đâu thấy được sự hiện diện của Thiên Chúa ngay trong sự hiện diện của bạn, bấy giờ mới dám tin, ơn cứu độ đanh sống!

Lạy Chúa, có biết bao lời mời gọi trong cuộc sống, tìm ra lời mời gọi đích thực để mà đáp trả là cả một vấn đề. Thiên Chúa đâu chỉ mời gọi con người trở nên “kẻ lưới người như lưới cá” trong đời sống rao giảng mà Ngài còn mời gọi mỗi người, mọi người phải trở nên “kẻ lưới người” ngay trong cuộc sống. Để bỏ qua những ích kỉ nhỏ nhe, ghen tỵ tế nhị trong đời thường không phải dễ dàng. Thế giới đang chạy đua với thành tích mà quên đi cốt lõi của tâm hồn trong sáng. Thiên Chúa không cần danh vọng, Ngài chỉ cần tình yêu. Lưới trời lồng lộng, âu huệ Thiên Chúa bị con người đánh mất qua từng khe lưới nhưng sự ác thế gian thì ở lại. Xin Chúa giúp con nhận ra lời mời gọi của Ngài qua từng biến cố cuộc đời, hầu con mau mắn, sẵn sàng bước đi trên con đường tín thác, mến yêu. Buông tay bỏ lại quyền lực, danh vọng với đời, mà nắm giữ thật chặt tình thương cứu độ qua từng nhịp đập trái tim.

M. Hoàng Thị Thùy Trang