Thứ Hai, 26 tháng 9, 2011

M. Hoàng Thị Thùy Trang - Điều Thiên Chúa muốn

VRNs (24.09.2011) – Sài Gòn – Một trong những tài khéo của Đức Giêsu trong nghệ thuật giảng dạy đó chính là việc dùng dụ ngôn, với những hình ảnh gần gũi, thiết thực với đời sống con người, phù hợp với văn hóa, phong tục nhân loại nhằm thông tin được truyền đạt dễ hiểu, dễ thực hiện.



Hơn thế nữa, nhìn lại trong suốt hành trình rao giảng của Đức Giêsu, dụ ngôn nào Ngài dùng cũng đầy súc tích, không chỉ hợp tình hợp lý mà còn diễn tả đến tận cùng khía cạnh tinh tế nhất trong chiều sâu tâm linh nhân loại. Mới nghe qua tưởng chừng như đơn giản bởi nó quá gần gũi với đời thường, nhưng nhìn lại là cả một quá trình diễn tả sự biến đổi của chiều sâu tâm linh.

Cái thế giới mà Đức Giêsu xuống thế làm người muốn thiết lập không phải là vũ trụ. Điều đó Ba Ngôi Thiên Chúa đã hoạt động ngay từ thuở đầu tạo dựng. Thế nhưng Ngôi Hai Thiên Chúa đến trần gian chính là để thiết lập thế giới tâm linh trong tâm hồn nhân loại.

Thiên Chúa ở trong tâm hồn con người. Ngài thấu hiểu mọi điều kín nhiệm ở đó với những vui buồn, sướng khổ, thánh thiện hay tội lỗi. Chính vì thấu biết mọi điều kín nhiệm cho nên Thiên Chúa đã đồng hóa với họ, để mà chia sẻ cho đến tận cùng mọi khắc khoải kiếp người.

Nếu chỉ nhìn bề ngoài mà đánh giá theo lăng kính nhân loại, có lẽ chẳng mấy ai nhận ra được cái mánh khóe, trá hình của sự ác. Bề ngoài là thân thiện, tốt lành nhưng phía sau tấm màn sơn son thiếp vàng ấy chính là những trò tráo trở với đủ mọi thủ đoạn đê hèn. Phải nói không có gì đáng sợ bằng cuộc sống, không gì nguy hiểm bằng con người. Ai cũng biết mình được sinh ra để sống với nhau, cho nhau, nhưng chỉ vì cơm áo gạo tiền, chỉ vì cuộc sống mà con người không ngừng chém giết, sát hại lẫn nhau. Càng nói về thế giới, càng đề cập đến con người, càng cảm nhận sự khiếp đảm từ đó. Người lành thì ít mà kẻ dữ quá nhiều. Thế giới này chắc chắn không là một thiên đường yêu thương vì nhân loại không có tình thương yêu.

Sự trá hình trà trộn vào cuộc sống với đủ mọi mánh khóe dã man tàn nhẫn nhất mà con người có thể tạo ra. Cho nên, biện phân thiện ác không phải là điều dễ. Cái nhìn thiển cận của nhân loại làm sao tránh khỏi sai lầm. Người bề ngoài tưởng chừng thật tốt, ai nào ngờ lại là chính kẻ ác tày trời với thủ đoạn dã man, tàn bạo.

Cứ theo thói thường, mấy ai biết lên án người con thứ trong dụ ngôn hôm nay vì sự nhanh nhảu đáng khen của nó. Mẫu mực của con người hoàn hảo ấy chứ, được gọi là vâng dạ, đon đả: “Thưa Ngài, con đây!” (Mt 21, 30). Vậy mà nào có ai ngờ sự mau mắn của nó đã khiến cho mọi người tuyệt vọng vì chỉ có ở trên môi miệng chứ không thực hiện bằng hành động. Thái độ của người con thứ nhất có lẽ chẳng mấy ai đồng tình, vì sự biếng nhác, không vâng lời, ngỗ nghịch: “Con không muốn đâu!” (Mt 21, 29). Nhưng anh đã được mọi người yêu mến, vì biết hối hận và đi làm!

Thật giả ngày nay trà trộn khắp nơi trên thế giới, nếu cứ xét theo góc độ của con người thì chẳng biết đâu lành đâu dữ. Nhưng chỉ có Thiên Chúa là Đấng hiểu thấu mọi bí mật trong đời sống tâm linh nhân loại. Ngài biết và Ngài đón nhận, chờ đợi và tha thứ.

Đừng chủ quan nhìn vào tội lỗi, khiếm khuyết của người khác để rồi khinh miệt, lánh xa họ hay tự cao, tự đại cho mình thánh thiện, tốt lành hơn người. Việc sống chết của người, việc lành dữ của tha nhân thuộc quyền Thiên Chúa. Người xấu, kẻ ác cũng đã có Thiên Chúa của họ, việc của bản thân là sống tốt chứ không là đoán xét, kết án. Cũng không phải nhìn vào bất toàn của họ để tự hào về mình. Hãy cầu nguyện cho kẻ ác, cho kẻ làm hại mình, đó chẳng phải là điều Thiên Chúa muốn hay sao.

Tội của con người là hay đoán xét và loại bỏ, kết án, khinh miệt. Cái hạn hẹp của thế giới chính là nhìn con người, hình ảnh của Thiên Chúa theo lăng kính phàm trần, với con mắt thiện cận, nông nổi chỉ loại bỏ mà không cứu vớt, không có yêu thương.

Dụ ngôn hôm nay, Đức Giêsu dạy chúng ta sự cẩn trọng với chính mình, đừng vội vàng huênh hoang tự đắc bởi sự công chính thánh thiện bản thân mà khinh chê người khác. Cái Thiên Chúa cần không phải là lời nói nhưng bằng hành động. Nói yêu Chúa thôi chưa đủ mà cần phải sống lời yêu. Cái đáng sợ chính là sự chủ quan tự tin, tự mãn vào tài cán bản thân để rồi đến ngày chung cuộc lại trở thành kẻ trá hình phản bội, đến trước tòa Chúa với những lời hứa suông và những ngôn từ yêu trống rỗng.

Lạy Chúa, ngày nào Ngài cũng mời gọi con vào làm việc trong vườn nho của Chúa, có lúc con vâng dạ đi ngay nhưng lại thoái thác vì sức nặng của đam mê danh vọng bạc tiền, con đã thối lui, bỏ cuộc. Nhưng cũng không hiếm khi lương tâm bứt rứt bất an, con hối hận quay trở về, mong mỏi được sống dưới bóng cánh của Ngài. Đời sống tâm linh con người là cả một hành trình với những biến đổi lạ kỳ của nó. Chỉ cần con biết ý thức mình thuộc về Thiên Chúa, chịu tác động dưới quyền năng biến đổi của Ngài để rồi can đảm thực thi. Xin cho con ngoan ngùy lắng nghe và thực hành điều Chúa muốn chứ không chỉ hứa suông trên môi trên miệng, đừng để con thất hứa điều gì với Chúa, nhưng hãy giúp con biết hối hận vì tội lỗi của mình để được tha thứ. Xin giúp con biết vâng phục, can đảm vào đời, miệt mài làm việc, chu toàn bổn phận với ý thức đó là điều Ngài muốn.

M. Hoàng Thị Thùy Trang